Stress và cô đơn trong chính căn nhà mình ở ..
Hồi học cấp 3, mỗi khi tâm trạng là viết nhật ký vào sổ.. Lên ĐH mỗi khi tâm trạng là viết lên máy tính, lưu file. Giờ thì có con, làm mẹ bỉm, mỗi khi tâm trạng là chôn sâu tận đáy lòng, không còn ai san sẻ, mẹ thì đã mất .. Từ lúc có con, chẳng biết đã bao lần muốn nổi loạn trong suy nghĩ, con quấy khóc, con ốm đau, rồi lớn tí con quậy phá .. có lúc phát điên người. Chưa kể những lần cơm ko ngon canh ko ngọt với chồng. Cũng vì chăm con mà cv hạn chế, làm ko dc bao nhiêu, ck nó có lúc nói này nói nọ, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Từ 1 cô gái làm bên kinh doanh, hoạt bát, nhanh nhẹn, training ngta, để rồi vướng bận con cái, chồng nó coi thường và nói lời xúc phạm .. stress càng hơn. Stress vì con đã mệt, stress vì ck còn kiệt quệ tinh thần hơn .. Chẳng phải mình ko có tiền, dù ko đi làm trở lại như xưa, tk vẫn có tiền, hàng tỉ chẳng dám nói đến, hàng trăm thì có dư, vậy mà cứ bị mang tiếng này nọ, nhức đầu, mỏi mệt quá. Nhiều khi nhìn lại bản thân, tự hỏi sao mình thay đổi đến như vậy?? Sao lại khổ sở trong lòng đến như thế? Sáng tới khuya chỉ 1 mẹ 1 con với nhau, chồng phó tất cả cho vợ con cái, nhà cửa .. cũng vì ít có thời gian với gd mà càng lúc càng xa nhau trong khoảng cách tâm hồn với tâm hồn, trái tim đến trái tim. Suy nghĩ và cách nhìn cũng ngày càng khác xa. Không tìm thấy sự đồng điệu. Có lúc chán chả buồn nhìn mặt nhau nữa.. Mệt mỏi thật sự 😭
Nhìn lại xưa mình trâu bò quá =]]