Tâm sự lần đầu mang thai (Body shaming)

Em may mắn lấy chồng xong thì vợ chồng em ở riêng lại ở gần nhà mẹ đẻ. Bụng to và bắt đầu nghỉ thai sản (tháng thứ tám), dịch bệnh ở nhà mãi cũng buồn nên em dành thời gian về nhà mẹ đẻ chơi nhiều hơn. Tối qua em về mẹ ăn cơm, lúc đang nấu ăn thì em gái em chạy ra đòi vạch bụng chị ra xem, thấy không có vết rạn phán ngay câu: “Sao bụng chị không rạn tý nào nhỉ?”, em cười nhắc nó nói thêm từ “trộm vía” vào chứ, nó nhảy dựng lên bảo em sao phải thế? Sinh viên năm cuối đại học rồi ... em chẳng biết nói gì nữa. Mẹ đẻ em từ lúc mẹ con phụ nhau nấu ăn ở trong bếp tới lúc ăn cơm liên tục nói em bầu vào “xấu băm xấu bổ”, “xấu hơn hẳn ngày xưa”, “trước hồi đẻ mày tao xinh lắm, không xấu như mày đâu”,... em nghĩ mẹ em trêu nên cười cho qua thôi. Nhưng mẹ em không những “trêu” em, mà còn mang cái “trêu” đấy ra để chuyện phiếm với bạn trai của em gái em, chồng em và nói lại nhiều lần.... Mẹ em sau khi nghe chồng em nói em có dùng kem rạn thì phản ứng gay gắt, bảo em không được bôi bây giờ, “sau sinh mới bôi kem rạn chứ!” dù em đã giải thích là kem rạn em bôi không phải để trị rạn mà là loại bôi như dưỡng ẩm sâu chia ra hai tuýp sau sinh và trước sinh, thành phần em tìm hiểu hết rồi,... nhưng mẹ em vẫn nghĩ em “trứng mà đòi khôn hơn vịt” và rất hay áp đặt những kiến thức sinh sản của mẹ lên em với lí do “đã sinh hai đứa rồi”. Dạo này nhà em buôn bán gặp khó khăn do dịch, mẹ em biết nhưng vẫn nói những câu như: “Hai đứa mày tiện đổi luôn cho mẹ cái tivi đi”... chồng em im lặng, em chỉ biết cười đổi chủ đề khác. Ăn cơm xong chuẩn bị ra về em gái em lại bồi thêm câu : “Rồi chị ... cũng có mụn thôi!”. Do da mặt em trộm vía bầu láng mịn không vấn đề gì.... Không biết có phải em đã quá nhạy cảm hay không? Đêm về em cứ bị ám ảnh với những câu nói, hành động của người nhà mình, tự dưng ấm ức mà khoé mắt cay xè, ngực em bị rạn nhiều đã thấy hơi buồn rồi. Người nhà đối xử với em bình thường đều quan tâm, ai cũng tốt cả nhưng thật sự em thấy buồn nhiều vì những câu nói mang tính body shaming như thế! Sau sinh mẹ em cũng chuẩn bị tâm lý sang chăm con cho em một vài tuần, nhưng rất nhiều quan điểm nuôi dạy chăm sóc con cái của em và mẹ em không được hoà hợp, dù em có lắng nghe nhưng mẹ em không có ý định lắng nghe ngược lại những ý kiến từ phía em. Em thật sự buồn và bắt đầu cảm thấy tự ti về ngoại hình của bản thân. Ở nhà em cũng chẳng phấn son gì, như ảnh dưới các chị thấy đấy! Lại càng lo nghĩ sau sinh liệu có nên để mẹ em sang nhà em chăm cháu không? Em biết mẹ em cẩn thận và nhiều kinh nghiệm, em sẽ đỡ vất vả hơn nhiều nhưng thực sự em sợ cãi vã và tổn thương tinh thần hơn gấp trăm ngàn lần sợ phải chăm con nhỏ một mình.

Tâm sự lần đầu mang thai 
(Body shaming)
18 Các câu trả lời
 profile icon
Viết phản hồi
TapFluencer

người trong gd thì nhắc họ, nếu là tính rồi thì khó bỏ, vậy thì chi bằng tập cho mình bỏ hết ngoài tai, k suy nghĩ tới. Cố lên m nha