Một câu chuyện thật.

T vừa từ bệnh viện trở về. Nói ra sẽ thật xấu hổ. Người bị bệnh là đứa em thân thiết nhất của t. Vậy mà ko thể giúp gì được cho nó. T cảm thấy mh thật vô dụng. Em t vốn là đứa đẹp trai, cao ráo ko kém trai Hàn, từng làm trợ lý giám đốc trong 1 công ty nước ngoài. Vậy mà... Hồi tháng 7 âm, nó hớn hở khoe với t đang để ý một cô bé vô cùng xinh đẹp. Nhắc đến cô bé đó mắt nó lại sáng rực, long lanh. Nó kể : hai đứa quen nhau khi cô bé kia đi nhờ xe nó. Sau khi thấy nhan sắc cô bé thì nó quyết định cầm cưa ngay sau lần đầu gặp mặt. Còn hứa sẽ ra mắt t đầu tiên khi cô bé đồng ý làm bạn gái nó. Ai ngờ, mới chưa đầy 1 tháng sau mà chú t đã khóc lóc nói nó tự tử ko thành. Nhờ t mau đến khuyên can nó. Lúc t đến, nó đang bị nhốt trong phòng, tay chân đều bị còng vào thành giường, miệng bị nhét giẻ, nó nằm lọt thỏm trong cái đệm bông, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chú t làm đến mức này, chẳng lẽ nó muốn chết thật??? Thấy t đến, nó quay đầu lại buông 1 câu : chị cũng đừng can em " rồi tiếp tục coi t là không khí. T hỏi :nói cho chị biết lý do được không??? Nó im lặng rất lâu. Rồi vẫn không nhịn được. Nó kể : Em với Thanh Dung quen nhau được gần 1 tháng. Lần nào cũng chỉ là cô ấy đi nhờ xe em .Chỗ làm của em và cô ấy ở cùng tòa nhà nên việc em chở cô ấy về cũng có 1 vài đồng nghiệp biết chuyện. Hơn 20 ngày đưa đón, cô ấy chỉ cho em đưa đến dưới chung cư nhà cô ấy. Em cũng không nghĩ nhiều, dù gì người ta cũng là con gái không thể tùy tiện mời người khác giới lên nhà, nhất là vào buổi tối. Cô ấy từng chỉ cho em, cô ấy sống ở tầng 10,cô ấy thích ra ban công ngắm sao trời, ngồi trước cửa sổ ngắm mưa, ban công nhà cô ấy có trồng 1 hàng hoa hồng leo rất đẹp. Chuyện sẽ không có gì nếu như không có buổi liên hoan cách đây 1 tuần .Có chút hơi men trong người, em đánh bạo ngỏ lời với cô ấy. Rất bất ngờ là cô ấy đồng ý. Sau khi đưa cô ấy về, chờ cô ấy lên nhà rồi, em hơi kích động nên ngồi trên xe cả đêm. Trời vừa sáng liền mua bữa sáng tình yêu mang lên cho cô ấy. Lúc em đi lên, gặp được 2 ông bà chuẩn bị đi thể dục, họ ở cùng tầng với cô ấy. Nghe em hỏi thăm thì họ lập tức bỏ chạy. Kì lạ là em nhấn chuông cửa cả tiếng đồng hồ mà không ai mở cửa hết. Thấy lo cho nên em đã đi tìm quản lý tòa nhà. Và họ nói với em là : cô ấy đã chết 1 tháng nay rồi. Thấy t không tin, nó vội vàng : Chị đừng nhìn em với ánh mắt đấy. Em đã đến công ty cô ấy rồi. Sự thực là : cô ấy đã chết được 1 tháng. Em cũng theo hồ sơ của cô ấy tìm về tận nhà cô ấy rồi. Ko thể sai được. Cô ấy chết vì tai nạn. Mấy ngày nay em không gặp được cô ấy rồi, em nhớ cô ấy sắp phát điên rồi. Đồng nghiệp thấy em ko đi làm nên gọi hỏi bố em. Sau đó, bố em cũng đi điều tra rồi. Mạng lưới của thiếu tá công an chẳng lẽ lại điều tra sai à? Tôi ngồi im lặng, hồi lâu, tôi hỏi : công việc của em sẽ tính như nào? Nó trả lời mà không cần suy nghĩ : em từ bỏ, chị đừng khuyên em tiếp tục làm việc. Giờ em chỉ cần cô ấy thôi. Rồi nó im lặng khóc Hai ngày sau, chú t phải đưa nó vào bệnh viện, phải tiêm an thần thì nó mới nằm im không tìm cách tự tử. Giờ t ngoài hoang mang thì còn là tự trách : rõ ràng, t là người chân chính biết chuyện của nó đầu tiên. Vậy mà..... Nếu là bình thường, t còn có thể đi tìm cô gái kia mà hỏi chuyện. Nhưng trường hợp này, t biết tìm cô gái ấy ở đâu #TAPtruyenma

4 Các câu trả lời
 profile icon
Viết phản hồi
TapFluencer

hihi t dọc chuyen ma mà t cứ phì cười thôi k huệ nổi

4y ago

viết truyện ma gây cười, t thấy t có tài năng quá rồi 😂😂😂

VIP Member

mong mn ủng hộ, đa tạ 🙏

TapFluencer

vãi...

TapFluencer

like