BẠN CÓ DÁM BUÔNG TAY ĐỂ CON LỚN ?
Thực ra, chỉ có ai làm mẹ mới hiểu, rứt núm ruột mình để sinh ra con, quả thực rất nhiều lúc không dám! Không dám cứng rắn, không dám yêu cầu cao, không dám đòi hỏi, không dám tàn nhẫn. Nhiều lúc nhìn con khò khè, xanh lét, bầm dập, mẹ khùng lên, mong ước có thể cất con trở về tử cung của mẹ, nơi đó hẳn là an toàn tuyệt đối Sự yếu mềm này chỉ có ở các bà mẹ, chuyên ở các bà mẹ. Chỉ có các bà mẹ mới không tha thiết gì khát vọng bá chủ, không thiết tha ngôi vị anh hùng, chỉ các bà mẹ mới tìm mọi cách né để con không đổ máu. Nhưng, vẫn rất cần thiết để tách con ra khỏi biển tình thương đậm đặc của mẹ, vẫn rất cần thiết để giao con vào tay những người chuyên nghiệp, chuyên gia, huấn luyện viên, bác sĩ,... 9 tháng mang nặng đẻ đau, mẹ đã được làm mẹ. Còn họ, họ đã phải học 4 năm, 6 năm, cộng với làm việc và nghiên cứu biết bao nhiêu năm trời để hiểu chuyên môn của mình. Vẫn phải để họ tung con ra bầu trời với nắng, với gió, với mưa và bão táp. Phải dám buông tay thì con mới lớn được. Đành phải dám, chứ làm sao? Theo : Thu Hà Trích "Con nghĩ đi, mẹ không biết "
Mẹ của 4 mầm non Tổ quốc